Hố đen luôn là một trong những bí ẩn lớn nhất của vũ trụ. Một trong những câu hỏi được đặt ra nhiều nhất là: Tại sao hố đen không thể nhìn thấy? Bài viết dưới đây sẽ giải mã hiện tượng này qua lăng kính vật lý thiên văn học hiện đại và khám phá cách các nhà khoa học "nhìn thấy" hố đen.
Tại sao hố đen không thể nhìn thấy?
Hố đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường hay kính thiên văn thông thường bởi vì chúng không phát ra bất kỳ loại ánh sáng nào mà chúng ta có thể quan sát. Điều này xảy ra vì lực hấp dẫn cực mạnh của hố đen khiến mọi thứ, kể cả ánh sáng, đều không thể thoát ra ngoài một khi đã vượt qua ranh giới gọi là chân trời sự kiện.
Không có ánh sáng thoát ra đồng nghĩa với việc không có tín hiệu nào để mắt người hoặc thiết bị ghi nhận hình ảnh trực tiếp. Ngoài ra, không có bề mặt rắn phản chiếu ánh sáng như các hành tinh hay ngôi sao, hố đen thực chất là một vùng không-thời gian bị uốn cong hoàn toàn, vô hình trong không gian vũ trụ.
Tuy nhiên, các nhà khoa học có thể quan sát hố đen gián tiếp qua tác động của nó lên môi trường xung quanh, chẳng hạn như sự chuyển động bất thường của các ngôi sao lân cận, tia X phát ra từ vật chất bị hút vào hoặc hình ảnh "cái bóng" của hố đen do kính thiên văn chụp được – như bức ảnh nổi tiếng của hố đen M87* năm 2019.
Tóm lại, hố đen không thể nhìn thấy là do khả năng hấp thụ hoàn toàn ánh sáng của nó, nhưng nhờ vào công nghệ hiện đại, nhân loại đang từng bước "nhìn thấy cái không thể thấy".
>>>Đọc tiếp nội dung tương tự: Hố đen là gì? Khám phá sức mạnh và ảnh hưởng của hố đen
Đặc điểm vật lý khiến hố đen không thể quan sát trực tiếp
Hố đen là một trong những đối tượng kỳ lạ và cực đoan nhất trong vũ trụ. Dưới đây là những đặc điểm vật lý khiến hố đen không thể quan sát trực tiếp bằng mắt thường hay kính thiên văn truyền thống:
Hấp thụ hoàn toàn ánh sáng
Hố đen có lực hấp dẫn mạnh đến mức ngay cả ánh sáng – dạng bức xạ điện từ nhanh nhất – cũng không thể thoát ra ngoài sau khi vượt qua ranh giới gọi là chân trời sự kiện (event horizon).
Không có ánh sáng thoát ra nghĩa là không có hình ảnh để thu nhận, khiến hố đen trở thành một “vùng tối tuyệt đối” trong không gian.
Không phát xạ ánh sáng riêng biệt
Khác với các ngôi sao hay hành tinh có thể phát sáng hoặc phản chiếu ánh sáng từ nguồn khác, hố đen không có bề mặt và cũng không phát ra ánh sáng hay bức xạ có thể quan sát bằng thiết bị thông thường.
Điều này khiến chúng vô hình trong quang phổ điện từ mà chúng ta dùng để quan sát vũ trụ.
Không có phản chiếu hay tán xạ ánh sáng
Vì hố đen không có cấu trúc rắn hoặc bề mặt, nên ánh sáng từ các nguồn xung quanh không thể phản chiếu lại từ hố đen như nó làm với hành tinh hay mặt trăng.
Điều này làm cho ngay cả kính thiên văn mạnh nhất cũng không thể “nhìn thấy” hố đen trực tiếp.
Chỉ có thể phát hiện qua ảnh hưởng hấp dẫn
Hố đen có thể làm cong không-thời gian, khiến quỹ đạo của các vật thể xung quanh bị biến đổi. Các nhà thiên văn học dựa vào hiệu ứng hấp dẫn này, cùng với tia X phát ra từ vật chất rơi vào hố đen, để xác định vị trí và sự tồn tại của chúng.
Đây là cách gián tiếp duy nhất để quan sát và nghiên cứu hố đen.
“Cái bóng” của hố đen – thành quả công nghệ
Nhờ vào kính thiên văn Event Horizon Telescope (EHT) và kỹ thuật xử lý ảnh phức tạp, các nhà khoa học đã chụp được cái gọi là "bóng" của hố đen – một vùng tối bao quanh bởi vành sáng từ vật chất đang xoáy vào nó.
Đây không phải là ảnh trực tiếp của hố đen, mà là dấu vết vật lý do hố đen gây ra.
>>>Xem thêm trong chủ đề này: Làm thế nào hố đen được hình thành trong vũ trụ rộng lớn?
Dù hố đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường hay kính thiên văn quang học, các nhà khoa học vẫn có nhiều cách gián tiếp để phát hiện sự tồn tại của chúng. Hiểu được tại sao hố đen không thể nhìn thấy giúp chúng ta tiến gần hơn đến việc khám phá bản chất sâu thẳm của vũ trụ.